Chỉ là bị Sở Vĩ không có quy tắc gì cào một phát thì đám rết Scutigera Coleoptrata ở sau lưng quái vật màu xanh đã chết hơn phân nửa, đám rết Scutigera Coleoptrata từ trên người nó rụng xuống, trông có cảm giác thật đã như nặn văng cục mụn ra vậy.
Lúc đám rết Scutigera Coleoptrata bị bong ra, động tác của con quái màu xanh kia rõ ràng chậm chạp hơn hẳn, không ngừng vung cái xiên lớn trong tay, cố gắng không để Sở Vĩ tới gần.
"Quả nhiên, đám rết Scutigera Coleoptrata này phải có đủ số lượng mới có thể khống chế quái vật màu xanh này, khi số lượng ít thì không đủ điều khiển tất cả các bộ phận của nó."
Nhưng cho dù là vậy thì Ôn Văn cũng cảm thấy ớn lạnh với đám trùng này, nếu số lượng đủ lớn, có phải chúng nó cũng có thể khống chế sự tồn tại cấp cao hơn không?
Quái vật màu xanh đã trở nên trì độn chậm chạp hơn rất khó chống đỡ thế tấn công của Sở Vĩ, mà Sở Vĩ lại dùng kiểu đánh liều mạng, rất nhanh đã bị Sở Vĩ đưa tay đè lên ngực.
Nháy mắt bị chạm vào, động tác của quái vật màu xanh đột nhiên đình chỉ, bắp thịt run lên nhè nhẹ, hẳn là muốn phản kháng nhưng không có cách nào điều khiển động tác của mình.
Bắt đầu từ nơi bị Sở Vĩ tiếp xúc, làn da của quái vật màu xanh kia dần dần biến thành màu xám trắng, sau đó phần xám trắng dần lan rộng ra, mãi đến khi lan ra toàn thân con quái vật này.
Sau đó Sở Vĩ rút tay lại, quái vật màu xanh cấp Tai Nạn kia ầm ầm ngã xuống, đám côn trùng sau lưng nó cũng theo quái vật này mà yên lặng biến mất, không có con nào có thể chạy thoát ra khỏi cơ thể quái vật.
"Quả nhiên, quái vật cấp Tai Nạn cũng không có cách nào ngăn cản bị rút đi sinh mệnh, so với bị bạo lực giết hại, sức mạnh kiểu im hơi lặng tiếng này lại càng làm người ta sợ hơn."
Ôn Văn ở bên cạnh xem cuộc chiến theo bản năng phân tích sức mạnh của Sở Vĩ, đây là một thói quen tốt của anh.
Mỗi khi gặp một người có thực lực đủ mạnh thì Ôn Văn sẽ luôn suy nghĩ xem nên làm thế nào đánh bạo đối phương, để lúc bắt đầu chiến đấu mình sẽ không bị luống cuống tay chân.
"Sau khi bị Sở Vĩ đè lại thì sẽ không có cách nào nhúc nhích, tương đương với rơi vào đường cùng, chẳng qua tốc độ rút sinh mệnh của sinh vật cấp Tai Nạn rất chậm, lúc này nếu bị người khác ngắt ngang thì hẳn là sẽ không phải chết."
"Tức là nếu hắn cùng ứng phó hai đối thủ cấp Tai Nạn sẽ rất phiền phức!"
Sau khi quái vật kia chết đi, đường nét quái dị trên người Sở Vĩ dần dần rút đi, biến thành dáng vẻ người bình thường, hơn nữa còn ợ một cái, giống như đang khá là no vậy.
Có điều Ôn Văn nhạy bén cảm nhận được Sở Vĩ tựa hồ khá uể oải, hơn nữa theo động tác của hắn thì sau khi biến về trạng thái kia, vết thương mặc dù đã khép lại nhưng vẫn còn chút đau đớn.
Trạng thái đó tựa hồ sẽ mang tới gánh vác rất lớn cho Sở Vĩ, hơn nữa cũng không hoàn toàn là không bị thương!
Sau khi cảm nhận được năng lượng của Sở Vĩ cũng không phải là vô địch thì Ôn Văn yên lòng, bắt đầu tiến hành không gian ngầm của quái vật màu xanh này, phát hiện rất nhiều dấu vết quen thuộc.
Những dâu vết này hẳn là Ngô Vọng lưu lại, trước đó có lẽ hắn đã từng tới nơi này, đồng thời dùng bạo trực trấn áp tất cả quái vật ở đây, làm chúng nó bị quái trùng ký sinh.
Bởi vì quái vật màu xanh này bị Sở Vĩ đánh bại nên xiên cá là chiến lợi phẩm của Sở Vĩ, vì thế Ôn Văn đã giao dịch với Sở Vĩ một phen, cho hắn chút tiền săn ma để lấy cái xiên kia đi, Sở Vĩ kêu giá cũng không cao nên hai người giao dịch rất vui vẻ.
Sau khi làm xong chuyện ở đây, Ôn Văn mở thiết bị đầu cuối của siêu thợ săn, gửi đi toàn bộ tin tức mình phát hiện về đám quái trùng trong tầng hầm này.
Đồng thời cố gắng phóng đại sự đe dọa của lũ quái trùng, hi vọng có thể làm nhóm siêu thợ săn khác chú ý.
Anh không muốn nhìn thấy một siêu thợ săn nào đó bị ký sinh rồi trở thành kẻ địch của mình.
...
Ở trong cống thoát nước âm u nào đó của thành phố truyền tới tiếng quở trách tứ giận.
"Chết tiệt, sao nơi nào cũng có hơi thở của tên kia vậy chứ!" Một người cá có cái đầu hơi nhọn màu bạc đá lăn tên cấp dưới vừa báo cáo ở trước mặt, rít gào nói.
Nơi này là căn cứ của liên quân thành phố nước Oye đang truy lùng Ngô Vọng, tất cả bọn chúng đều tới từ thành phố nước Oye, đương nhiên cảm thấy mạch nước ngầm rộng rãi thích hợp với bọn họ hơn.
Huống chi bọn họ cũng không quá quen thuộc với thế giới loài người, ngoại trừ cống thoát nước, bọn họ không biết mình nên trốn ở nơi nào mới không dẫn tới náo động.
"Thứ này không phải đã bị hỏng rồi chứ." Một bàn tay trắng xanh, giữa năm ngón tay có màng dính vươn tới, dùng ngón tay chọt vào cái khay tròn quái dị nói.
Cái khay tròn mày trông giống một sàng hình tròn có đường kính một mét, trên khung có khắc hình đồ án kỳ lạ, bên trên hiện ra mấy trăm điểm sáng mơ hồ.
"Sa Lực Sĩ, bàn nước dò tìm sẽ không sai, hơn nữa trong cả thành phố này đều có hơi thở của tên kia, cho dù không cần bàn nước dò tìm cũng có thể cảm giác được." Người cá đầu bạc phản đối nói.
"Được rồi Sarupol, mày nói gì thì chính là cái đó." Một sinh vật cao lớn màu xanh trắng có đầu và vây lưng cá mập mặc áo vest nhỏ xòe tay nói.
Tên của hắn là Sa Lực Sĩ, là một con quái vật có hình dáng giống cá mập, thực lực là cấp Tai Nạn thượng tự!
Mà Sa Lực Sĩ có thực lực Tai Nạn thượng tự lại là cấp dưới của người cá màu bạc kia, tên người cá gọi là Sarupol kia chính là một vị trưởng lão của tộc Zeoshi.
Tộc Zeoshi là chủng tộc mạnh nhất, gần như có một nửa sức mạnh của thành phố nước Oye.
Bọn họ sinh ra từ miệng núi lửa ở đáy biển nên có được thân thể rất dẻo dai khỏe mạnh, mà vị trưởng lão tộc Zeoshi tên Sarupol này còn có thể điều khiển được sức mạnh kỳ dị, thực lực đã gần đạt tới Tai Nạn chân tự!
Vì thế lần hành động này mới do Sarupol làm tổng chỉ huy, mà trong liên quân đuổi bắt Ngô Vọng lần này có hơn một nửa nhóm người cá thuộc về tộc Zeoshi, nửa còn lại là đội hải sản do Sa Lực Sĩ chỉ huy.
Sa Lực Sĩ hỏi: "Có điều hiện giờ khắp nơi trong thành phố này đều là hơi thở của Ngô Vọng, chúng ta rốt cuộc phải đuổi theo ai đây, lại còn có rất nhiều cường giả không biết từ đâu tới, xem có vẻ rất giống người của 'Hiệp Hội Thợ Săn'..."
Bàn nước dò tìm này có thể thăm dò tình huống hơi thở trong phạm vi một thành phố, cũng chính vì thế mà bọn chúng mới có thể truy lùng Ngô Vọng.
Mỗi lần nhận được vị trí của Cổ Thần Ensuk truyền tới thì đó chỉ là một phạm vi đại khái mà thôi, bọn họ cần dùng bàn nước dò tìm để tra ra vị trí chuẩn xác.
"Hiệp Hội Thợ Săn thì sao, ý muốn của Cổ Thần Ensuk là tuyệt đối, cho dù tất cả chúng ta đều bị chôn vùi ở nơi này thì cũng phải mang người mà Thần muốn trở về." Thái độ của Sarupol rất cứng rắn.
"Dĩ nhiên là tao biết là cần phải đưa nó về, nhưng vấn đề là chúng ta làm sao bắt được nó đây!" Sa Lực Sĩ bất đắc dĩ hỏi, thực lực của Sarupol mạnh thì mạnh nhưng tính cách lại có chút vấn đề.
Sarupol do dự một chút rồi nói: "Kẻ Dịch Mộng có thể mượn sức của Thần để tiến hành định vị Ngô Vọng..."
Sa Lực Sĩ nhịn không được cười xùy một tiếng, làm Sarupol trừng mắt nhìn hắn.
"Đừng có nhìn tao thế, tao sợ đấy." Sa Lực Sĩ giơ tay làm tư thế đầu hàng, nói: "Nhưng mày nghĩ một chút đi, mày mang chuyện này báo cho Kẻ Dịch Mộng, kết quả sẽ thế nào?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo